500 BÀI TÌNH THƠ: MỘT THOÁNG HƯƠNG ĐỜI
Tình Thơ “Một Thoáng Hương Đời” không hẳn là của riêng ai. Biết đâu khi đọc, bạn có thể gặp một phần thân phận đời mình đang ẩn khuất trong ý thơ ấy.
Nếu vậy thì tôi có thể nói rằng: nó lại trở thành của bạn đó. “Đồng thanh tương ứng. Đồng khí tương cầu” thôi, mà Xuân chỉ là người ứng lên, gieo vần nhập điệu.
Cho nên! Một Thoáng Hương Đời là góp nhặt những chút tâm tình tri âm, tri kỷ ấy vậy.
Trần ai tri kỷ mấy người.
Càng đi càng thấy cuộc đời vắng tanh.
Một mình một bước mong manh,
Sớm hôm chiều tối vẫn đành lặng căm.
Ai người tri kỷ xa xăm,
Làm sao thấu được trăm năm mất còn.
Sóng trào dâng hồn thơ nỗi nhớ
Dạ bâng khuâng nhẹ bước trong hồn
Nắng xưa về cội tìm nguồn
Đúng sai bình phẩm là hồn thi nhân
Nguyễn Văn Xuân
Ngồi buồn ta hát ca dao,
Mênh mông biển nhớ dâng trào yêu thương.
Trinh nguyên chẳng chút tơ vương,
Gửi người nữ khách,tha phương hải hồ.
Nguyễn Văn Xuân
Nợ đời trả mãi chưa xong
Tấm thân lận đẩn long đong tháng ngày
Chưa qua được lúc lưu đày
Làm sao giám nghĩ đến ngày thái lai
Thằng bé đi rồi lại nhớ mong
Phận duyên lận đận cứ long đong
Chưa biết bến bờ xuôi cánh đậu
Mai này hạnh phúc đục hay trong
Hứng gió đường tơ mở cõi lòng,
Giũ cho sạch bụi phấn gương trong.
Hồn thơ khắc chữ tình lai láng,
Tặng người Tri kỷ biết hay chăng.
Nguyễn Văn Xuân
ÂU LO
Một gánh đôi bờ nặng nỗi lo.
Đêm buồn canh cánh ai biết cho.
Canh khuya thổn thức gà chưa gáy,
Sao lòng khắc khoải cứ âu lo.
ĐỜI TA
Đời ta là một con đò,
Chèo thuyền đưa khách hẹn hò qua sông.
Con đò nối những chờ trông,
Chở bao thế hệ sang sông đi về.
Cầu ơi !
Cầu nối đôi bờ,
Sao ta qua lại
Bơ vơ một mình.
oOo
Mênh mông,
Nước chảy về đâu,
Để cho nỗi nhớ,
Nỗi sầu mang theo.
oOo
Hương trinh
Xin giữ lòng mình,
Mai đây Còn lại
Chút tình ngày xưa.
Nguyễn Văn Xuân
Lang thang tìm lại phố xưa,
Sao ta chỉ thấy giọt mưa sợi buồn.
Giá xưa đừng biết thì hơn,
Để nay thoáng chút cô đơn lòng mình
Đường xưa tìm lại chút tình,
Bỗng dưng ta thấy lòng mình bâng khuâng.
Nước mắt còn đâu buổi xế chiều
Một thân một bóng kiếp cô liêu
Trời cao thăm thẳm trăng dần khuất
Lạnh lẽo đêm dài vẳng tiếng tiêu
-)@(-
Nặng trĩu đôi vai gánh đoạn trường
Một lòng một dạ nắng hai sương
Ngửa mặt đất Trời mênh mông rộng
Cúi nhìn thân phận bước xa trông
Trời đất con người rộng bao la,
Mộng tình một chút thoáng hương hoa.
Tim ai thổn thức từng đêm vắng,
Để ánh trăng vàng lệ xót xa.
Cùng nhau vui nở nụ cười
gia đình hoà thuận trong ngoài gần xa
Nụ cười tươi đep bao la
Cho ta hạnh phúc thiết tha trong đời
Đường trần vạn nẻo xa vời
Qua bao gian khổ vẫn cười mới hay.
--)0(--
Cho thơ bay đến cõi xa cùng tận
ngậm niềm vui hòa giọt lệ chứa chan
Dù đường trần mang bao nỗi gian nan
Hồn ngửa mặt ngắm nhìn trời trong sáng
-)@(-
Đời tăm tối hoài mơ tìm ánh nắng
Gọi nhau về tấu nhịp khúc hoan ca
đường ta đi niềm tin vẫn chan hòa
Tỏa cùng khắp nhân gian bừng sáng dậy...
-)@(-
Ta lặng lẽ vết chân đời gom nhặt
Chút thở than ôm một cõi đi về
Dưới trăng đêm xin nguyện với câu thề
Hồn thanh thoát gởi về nơi cực lạc
Trăng lên rồi đó Trăng ơi
Lệ rơi theo gió Trăng mời xót xa
Chị Hằng có hiểu lòng ta
Chút tình ta gởi đêm qua Chị về
Gió mưa chẳng vẹn câu thề
Mây bay theo gió đi về nơi đâu
Trăng kia Trăng ở trên đầu
Sao ta lại thấy Trăng sầu cô đơn
Xuống đây Trăng dỗi với hờn
Cùng ta vơi bớt muôn cơn muộn phiền
Uống đi chút rượu cô miên
Nhắm đi chút đắng nỗi phiền hôm nao
Trăng ơi Trăng ở trên cao
Làm sao Trăng biết ta bao nỗi sầu
Uống đi Trâng suốt đêm thâu
Cùng ta vơi bớt chén sầu đêm nay
Hôm nay lên xứ hoa đào,
Mình ta đi giữa biết bao la người.
Sao ta vẫn thấy bên đòi,
Chân đi bước nhẹ một thới nhớ thương.
Thung lũng đã mờ hơi sương,
Long lanh giọt đọng vấn vương chút tình.
Ngày xưa kỷ niệm nơi mình,
Đốt cho em nén nhang tình hôm nao.
Hương hồn Em ở chốn nào,
Cho ta theo gió bay vào thời gian.
Bên Em một chút thở than.
Tìm Em ta mãi miên man đợi chờ.
Chờ Em chờ đến bao giờ,
Sao ta đi lại bơ vơ một mình.
(Đà Lạt 1998 (chiều buồn nghĩa trang)
Nguyễn-Văn-Xuân
Tôi trở lại đường phó xưa lối cũ
Chiều hẹn nào, rạo rực cõi lòng tôi
Niềm bâng khuâng thương nhớ xa xôi
Đã gợi lại trong tôi bao kỷ niệm
Em xa rồi ôm kỷ niễm đời tôi
Tôi lặng lẽ ôm tình em trong dạ
Thành phố này vết chân giờ sao lạ,
Con đường xưa nơi hò hẹn thủa nào,
Bóng hình em giờ ở tận nơi nao
Vui hạnh phúc hay khổ sầu thương nhớ
Tôi trở lại giữa mùa hoa phương nơ,
Tiếng chuông buồn như nhắc lại tình xưa,
Em xa rồi tôi ngày nắng ngày mưa,
Vẫn năm tháng đi bên đời hiu quạnh.
Nguyễn-Văn-Xuân
Đẹp thay thủa Mẹ sinh ra
Trăm con rạng rỡ, nở hoa dựng cờ
Quê hương non nước bến bờ
Rồng Tiên dòng giống Au Cơ rạng ngời
Lạc Long dựng nước xây đời
Khai sinh quê Mẹ tên thời Văn Lang
Ngàn xưa Mẹ đã hiên ngang
Lớn lên hùng vĩ thênh thang với đời
Đẹp thay non nước tuyệt vời
Chắu con gìn giũ, đắp bồi dựng xây
Ngàn sau Mẹ vẫn là đây
Việt Nam hai tiếng thắm đầy yêu thương
Việt Nam tên Mẹ ngát hương
Việt nam tên Mẹ mến thương rạng ngời
Việt Nam tên Mẹ muôn đời
Việt Nam tên Mẹ cao vời tin yêu.
Nguyễn-Văn-Xuân
Ai về đồng ruộng quê tôi
Lúa vàng đón nắng gọi mời thiết tha
Lòng người hát khúc hoan ca
Chào xuân lúa mới hương xa rộn ràng
Tin yêu ta bước nhịp nhàng
Cùng nhau xây dựng xóm làng quê ta
Chiếc cầu bé nhỏ bắc qua
Dòng kênh uốn khúc thiết tha ân tình
Quê tôi đồng ruộng vươn mình
Lúa thơm réo gọi thắm tình bay xa
Con đường trải gạch đi qua
Đưa vào ước hẹn bao la lòng người
Hàng dừa ngả bóng xinh tươi
Như cô thiếu nữ hé cười bên sông
Ruộng đồng bát ngát mênh mông
Đay bô, đậu, thuốc, vun trồng nở hoa
Nắng về gọi nước chan hoà
Cho vườn đậu mới hương hoa nảy chồi
Muôn lòng rộn mở đón mời
Cùng nhau góp sức xây đời thiết tha
Trúc xanh san sát bên nhà
Chuối, xoài, ổi, mít, đậm đà thêm hương
Quê tôi nhà cửa ruộng nương
Vườn rau ao cá vấn vương lòng người
Dòng sông nước chảy trong vời
Thuyền con tấp lập không ngơi ra về
Bóng tre ngả xuống bên đê
Đường làng mát rượi đi về thảnh thơi
Trường làng rộng mở gọi mời
Đón từng cháu bé tươi cười hát ca
Hôm nay cháu học vần A
Chữ ba chữ má mặn mà tình sâu
Ngày mai cháu học vần ÂU
Hỏi ai cho cháu tài sâu hơn người
Tương lai các cháu cao vời
Gắng lên mà học xây đời thắm tươi
Giáo đường chuông vọng khắp nơi
Mở lòng đón Chúa xây đời tự do
Quê hương tôi được ấm no
Hát mừng hạnh phúc hát cho thanh bình
XÂY MẦM HẠNH PHÚC
Này em ơi đất nước quê tôi
Ruộng đồng thơm lúa chín gọi mời
Trai gái cùng nhau góp nhặt xây đời
Muôn bàn tay mở đón lòng người
Cùng bước tới xây nụ mầm hẹn ước
Em sẽ thấy những cụ già chân bước
Hon luống cà, luống thuốc, luống bô
Những mẹ già trên ruộng trồng ngô
Vun vườn đậu chờ nảy tia ra trái
Em sẽ gặp những bàn tay thân ái
Quốc đất trồng với muôn điệu hò vui
Này em ơi đất nước quê tôi
Đậu, ngô, khoai, Lúa mới đâm chồi
Dù nhọc nhằn thấm giọt mồ hôi
Xây cuộc đời lao động đầy vơi
Cho ruộng vườn hoa lá xanh tươi.
Này em ơi đất nước quê tôi
Không kiêu sa hoang phí cuộc đời
Nhưng tự hào hy vọng cao vời
Bao niềm tin góp sức xây đời
Đem sức sống đến cho muôn người
Từng tia nắng hát như đón mời
Từng nụ cười thắm trên bờ môi
Ôi nhớ quá một chiều quê hương ấy
Ao ước về thăm lại cảnh làng xưa
Con đường mòn trơn trượt giữa trời mưa
Có hai đứa sớm trưa mòn mỏi đợi
Mưa tan dần, nắng bừng lên vẫy gọi
Hoa hé cười tươi thắm nở môi em
Mình hạc sương mai nắng ngả bên rèm
Ôi nhớ quá, chiều nay ôi! Nhớ quá
Nhớ Mẹ già bên bờ ao ghềnh đá
Thân mỏi mòn năm tháng đợi chờ con
Sớm trưa chiều, lời kinh nguyện héo hon
Cho con mẹ vuông tròn trong cuộc sống
CON ĐÒ
Hôm nay về lại bến xưa,
Có ai còn nhớ cơn mưa ngày nào.
Lòng ta rạo rực dâng trào,
Con đò năm cũ dạt dào mến thương.
Sông buồn hát khúc vấn vương,
Ta buồn ta nhớ ta thương con đò.
Nguyễn-Văn-Xuân
Vẫn hình bóng cũ, vẫn trường xưa,
Tà áo ai bay vẫn đong đưa.
Gợi bao kỷ niệm mùa thương nhơ,
Đỏ thắm sân trường rực ước mơ.
Có những giòng sông mang ước mơ,
Giòng sông chảy xiết đến bao giờ,
Đưa người đi mãi không trở lại,
Cho kẻ cô đơn vẫn đợi chờ.
Bài viết tương tự
Vì sao bút chì có tẩy?
CỤC TẨY VÀ BÚT CHÌ Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chư..